- Tham gia
- 17/5/2014
- Bài viết
- 49
[ FIC SƯU TẦM ]
Note: Fic sưu tầm đã được sự cho phép của tác giả
Nguồn bài viết: https://www.facebook.com/permalink....23121245&id=1512423222348149&substory_index=0
_________________________________________________________________________
Title: RAN, WHERE ARE YOU...?
Author: Chishika Satoh
Pairings: Shinichi x Ran
Rating: K
Genre: Angst, Tragedy, SE,....
Status: Đã hoàn thành
Disclaimer: Fanfic thuộc về tôi, tuy nhiên các nhân vật trong fic không thuộc về người viết.
Summary: Đây là câu chuyện xảy ra khi Kudou Shinichi không bị teo nhỏ thành Edogawa Conan. Và một điều kinh khủng đã xảy ra với cậu và người con gái cậu yêu...
_________________________________________________________________________
...
Trong một căn phòng lớn mang màu trắng. Chỉ một sắc trắng. Đơn điệu, buồn tẻ, cô đơn...và trống rỗng.
Cây nhang màu nâu nhạt nghi ngút tan vào không khí, nằm trên một di ảnh và quan tài nhỏ...
"Do một tai nạn giao thông..."
Một bàn tay đưa ra... của một cậu trai, trạc 17 tuổi. Cầm trên tay bó hoa loa kèn trắng như căn phòng. Bước từng bước tới quan tài, nơi mang trong mình cơ thể của cô gái thanh mai. Đôi mắt cô nhắm nghiền, đôi môi cười thật nhẹ. Một chút thanh thản, một chút đau khổ, một chút nuối tiếc vương đầy trên cô.
Nơi di ảnh, là hình bóng một cô gái rất trẻ, cười rất tươi. Cứ như cô không ra đi, cô ở đây cùng với mọi người, cười thật vui với mọi người. Điều này, hình ảnh này, chỉ khiến ai đó muốn khóc nấc lên.
Mọi thứ thật đau khổ, mờ nhoà theo làn nước mắt. Chỉ trừ khuôn mặt vô cảm như màu trắng của căn phòng, của cậu trai kia...
-Ran ơi, con ơi...
-Ran ơi, về với tớ đi, huhuh...
Cậu lặng yên. Đăm đăm nhìn cô gái và lắng nghe thật sâu từng tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ cô, cha cô, bạn thân cô... Và nhiều người khác nữa.
Tất cả đều rơi lệ, trừ cậu.
"Khuôn mặt của một cô ngốc."
Đặt bó hoa xuống và quay bước. Suy nghĩ đọng lại trong cậu ngày hôm đó chỉ có thế...
.
..
...
Ngoài cửa sổ kính trong veo, chiều tà dần và hoàng hôn buông xuống. Từng cánh, từng cánh hoa anh đào rơi đầy ngoài kia. Màu hồng nhẹ nhàng hoà cùng màu trời buồn man mác. Nhẹ nhàng, nhưng nhói lên tận sâu con tim...
-Cả lớp, nghiêm!
-Chào.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau hôm đó... Buổi học vẫn diễn ra như mọi hôm, vẫn kết thúc như bình thường. Chỉ tiếc là thiếu vắng cái gì đó.
Cậu hết ngắm cảnh, lại nhìn bình hoa trắng trước mặt cậu...
"Thật là, mới hôm trước, ở đây là một cô gái cười toe toét suốt ngày. Mà giờ hoá thành bình hoa rồi..."
...
..
.
-Shinichi, đội trưởng CLB Bóng đá của cậu vừa nhờ tớ thông báo, rằng hôm nay tạm nghỉ, để tưởng nhớ tới người...đã khuất... Là... Ra..n...
Giọng Sonoko như sắp nấc thêm lần nữa. Cô ấy đã khóc lên khóc xuống cả ngày hôm qua, đôi mắt vẫn sưng đỏ lên.
-Bảo với đội trưởng, cho tớ mượn sân. Tớ muốn luyện tập chút.
-Shinichi...
Tay Sonoko siết chặt. Cậu cắn môi tới mức máu bật ra:
-Shinichi!! Tên ngu ngốc này!!! Ran vừa mất đấy! Cậu còn có thể luyện tập sao?? Tên vô cảm, tên máu lạnh này!!! Không rơi một giọt nước mắt nào là sao? Cái thái độ đó là sao??? Cậu đối xử với tình cảm và sự ra đi của Ran vậy sao???
Cậu vẫn im lặng, nuốt trong lòng từng lời Sonoko nói.
-Sonoko, để cậu ta đi đi...
-Sera...
Sera từ đâu hiện ra, cố gắng ngăn chặn Sonoko mắng rủa và manh động thêm nữa.
Cậu vẫn không nói gì mà lại quay bước. Để mặc cô bạn khóc tuôn như suốt, máu chảy từng giọt trên môi.
Sera nhìn Sonoko, cố trấn an:
-Để mặc cậu ta đi. Biết đâu, khi ở một mình, cậu ấy mới có cảm xúc...
...
..
.
Cậu bước ra khỏi lớp và chậm rãi thả bộ trên hành lang. Tiếng cười nói của mọi người dịu đi bên đôi tai cậu.
Thật là, dù có ai ra đi, có quan trọng thế nào, vẫn không thể thay đổi vòng quay của cuộc đời hay số phận của người khác được...
-Yên lặng quá...
Cậu lại trân trân nhìn ra ngoài, vẫn là hoàng hôn, là chiều tà và hoa anh đào rơi. Chỉ là nó đã đậm hơn...
"Những gì Sonoko nói, là sao?
Mình cũng thấy ngạc nhiên.
Tại sao, mình không thể...
Rơi nổi... một giọt nước mắt?..."
...
..
.
Tiếng bóng sút đều vào gôn, tiếng rê bóng, tiếng thở dốc. Vẫn vang lên như mọi buổi chiều.
Cậu sút thật mạnh vào gôn. Như trút lên một thứ cảm xúc.
-Woa, Shinichi giỏi quá!
Một cô gái cười thật tươi. Thân thuộc. Tiếng vỗ tay vang lên rồi tan biến.
...
...
Cậu quay lại.
Không có ai.
Tiếng nói đó, là sao?
"Bị ảo giác bởi những thứ thân thuộc à? Thật nực cười."
Sau đó, cậu lại tiếp tục trút thứ cảm xúc kì lạ vào quả bóng. Nó lại lăn đều trên thảm cỏ xanh, nhuộm chút úa vàng...
...
..
.
-Trời lạnh quá... Đã cuối xuân rồi mà...
Cậu thu người vào chiếc khăn to sụ trên người. Tuy đã vận động nhiều để làm nóng người như vậy, nhưng nó khiến cậu chỉ thấy lạnh hơn.
"Tâm trạng hôm nay không tốt lắm, đá vào mà toàn lệch đi góc độ..."
Cậu lầm bấm. Nguyền rủa thứ cảm xúc ngốc nghếch.
Khi cậu xách ba lô và rời khỏi sân bóng thì trời đã chiều muộn. Cậu nhìn xung quanh, khung cảnh vẫn không thay đổi. Sao lạ vậy?
Cậu bước từng trên con đường về nhà. Hết qua phố lại qua ngõ, hết công viên đến cửa hàng tạp hoá... Con đường về nhà của cậu không dài như vậy. Cậu chỉ đang cố quên đi cảm giác cô đơn mơ hồ, và trị nó bằng cách đi bộ khắp nơi...
...
..
.
Còn một nơi cậu chưa đi...
Là, nơi này...
Một cơn gió thoáng qua... Mang hương hoa màu hồng và màu vàng lấp lánh.
Thật nhẹ.
Khung cảnh lặng đi trong một khắc, kể cã làn sóng của con sông bên con đê thoai thoải kế đó...
Cậu mở to đôi mắt, nhìn vào khung cảnh đó. Một con đường đất chứa đầy kỉ niệm...
-Shinichi, cậu sao thế? Cùng về nào!
-Ran...
"Ran..."
Từng kỉ niệm như giọt lệ đắng, hoà lẫn thành con sông...
___
-Này Shinichi, dậy đi, đang trong lớp đấy...
Cô gái nhỏ thì thầm, khe khẽ vỗ về cậu bạn thân phía sau. Tiếng nói dịu dàng bên tai, khiến cậu chỉ muốn ngủ...
-Tớ thức khuya đọc Holmes rồi, cho tớ nghỉ đi...
___
"Ran"
Từng cảm xúc như màn gương, vỡ tan như thuỷ tinh rơi...
Một giọt nước đâu đó bay trong gió...
___
-Này Ran, ở đây tớ có thể thấy quần lót của nhà bên đấy!
Cậu úp mặt vào cửa kính, nhíu mày lại và soi thật kĩ phía xa.
-Tên... Ngốc... Này!!!
Một quả đá văng ra, đập vào khuôn mặt "đáng thương đến đáng trách" của ai đó...
___
"Ran..."
Từng hàng nước mắt lăn đều trên mi mắt và tuôn ra như suối. Là thứ cảm xúc kì lạ đó... Cậu không thể làm ngơ và kìm nén được nữa...
___
Cậu sút thật mạnh vào gôn, với tâm trạng phấn khởi.
-Giỏi quá, Shinichi...
"Ran"
-Thế mới xứng là...
... Shinichi của tớ chứ!
Cô cười. Nụ cười đã ăn mòn trái tim và in sâu vào cuộc sống của ai đó rồi...
___
"Ran...ơi...!!!..."
Cậu khóc. Khóc từ trái tim. Khóc thật sự.
Nước mắt bay theo cùng cánh hoa anh đào hồng nhạt. Rơi lã chã như mưa...
-Shinichi...
Cô gái ấy, vẫn chào cậu, vẫn vẫy tay với cậu.
Hinh bóng tan theo gió...
-Ran...
Cậu ngã gục xuống, ôm mặt cố kìm nén. Ran đã chết. Kể từ khi Ran đi, cậu đã chết trong tâm hồn theo Ran. Nụ cười vô tư không còn nữa. Chỉ còn lại là sự vô cảm đáng khinh thường.
-... Cậu đâu rồi...?
Cô gái cười nhẹ. Quỳ xuống, và dịu dàng ôm lấy cậu...
-Shinichi...
... Sao cậu lại khóc thế...?...
...
..
.
Note: Fic sưu tầm đã được sự cho phép của tác giả
Nguồn bài viết: https://www.facebook.com/permalink....23121245&id=1512423222348149&substory_index=0
_________________________________________________________________________
Title: RAN, WHERE ARE YOU...?
Author: Chishika Satoh
Pairings: Shinichi x Ran
Rating: K
Genre: Angst, Tragedy, SE,....
Status: Đã hoàn thành
Disclaimer: Fanfic thuộc về tôi, tuy nhiên các nhân vật trong fic không thuộc về người viết.
Summary: Đây là câu chuyện xảy ra khi Kudou Shinichi không bị teo nhỏ thành Edogawa Conan. Và một điều kinh khủng đã xảy ra với cậu và người con gái cậu yêu...
_________________________________________________________________________
...
Trong một căn phòng lớn mang màu trắng. Chỉ một sắc trắng. Đơn điệu, buồn tẻ, cô đơn...và trống rỗng.
Cây nhang màu nâu nhạt nghi ngút tan vào không khí, nằm trên một di ảnh và quan tài nhỏ...
"Do một tai nạn giao thông..."
Một bàn tay đưa ra... của một cậu trai, trạc 17 tuổi. Cầm trên tay bó hoa loa kèn trắng như căn phòng. Bước từng bước tới quan tài, nơi mang trong mình cơ thể của cô gái thanh mai. Đôi mắt cô nhắm nghiền, đôi môi cười thật nhẹ. Một chút thanh thản, một chút đau khổ, một chút nuối tiếc vương đầy trên cô.
Nơi di ảnh, là hình bóng một cô gái rất trẻ, cười rất tươi. Cứ như cô không ra đi, cô ở đây cùng với mọi người, cười thật vui với mọi người. Điều này, hình ảnh này, chỉ khiến ai đó muốn khóc nấc lên.
Mọi thứ thật đau khổ, mờ nhoà theo làn nước mắt. Chỉ trừ khuôn mặt vô cảm như màu trắng của căn phòng, của cậu trai kia...
-Ran ơi, con ơi...
-Ran ơi, về với tớ đi, huhuh...
Cậu lặng yên. Đăm đăm nhìn cô gái và lắng nghe thật sâu từng tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ cô, cha cô, bạn thân cô... Và nhiều người khác nữa.
Tất cả đều rơi lệ, trừ cậu.
"Khuôn mặt của một cô ngốc."
Đặt bó hoa xuống và quay bước. Suy nghĩ đọng lại trong cậu ngày hôm đó chỉ có thế...
.
..
...
Ngoài cửa sổ kính trong veo, chiều tà dần và hoàng hôn buông xuống. Từng cánh, từng cánh hoa anh đào rơi đầy ngoài kia. Màu hồng nhẹ nhàng hoà cùng màu trời buồn man mác. Nhẹ nhàng, nhưng nhói lên tận sâu con tim...
-Cả lớp, nghiêm!
-Chào.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau hôm đó... Buổi học vẫn diễn ra như mọi hôm, vẫn kết thúc như bình thường. Chỉ tiếc là thiếu vắng cái gì đó.
Cậu hết ngắm cảnh, lại nhìn bình hoa trắng trước mặt cậu...
"Thật là, mới hôm trước, ở đây là một cô gái cười toe toét suốt ngày. Mà giờ hoá thành bình hoa rồi..."
...
..
.
-Shinichi, đội trưởng CLB Bóng đá của cậu vừa nhờ tớ thông báo, rằng hôm nay tạm nghỉ, để tưởng nhớ tới người...đã khuất... Là... Ra..n...
Giọng Sonoko như sắp nấc thêm lần nữa. Cô ấy đã khóc lên khóc xuống cả ngày hôm qua, đôi mắt vẫn sưng đỏ lên.
-Bảo với đội trưởng, cho tớ mượn sân. Tớ muốn luyện tập chút.
-Shinichi...
Tay Sonoko siết chặt. Cậu cắn môi tới mức máu bật ra:
-Shinichi!! Tên ngu ngốc này!!! Ran vừa mất đấy! Cậu còn có thể luyện tập sao?? Tên vô cảm, tên máu lạnh này!!! Không rơi một giọt nước mắt nào là sao? Cái thái độ đó là sao??? Cậu đối xử với tình cảm và sự ra đi của Ran vậy sao???
Cậu vẫn im lặng, nuốt trong lòng từng lời Sonoko nói.
-Sonoko, để cậu ta đi đi...
-Sera...
Sera từ đâu hiện ra, cố gắng ngăn chặn Sonoko mắng rủa và manh động thêm nữa.
Cậu vẫn không nói gì mà lại quay bước. Để mặc cô bạn khóc tuôn như suốt, máu chảy từng giọt trên môi.
Sera nhìn Sonoko, cố trấn an:
-Để mặc cậu ta đi. Biết đâu, khi ở một mình, cậu ấy mới có cảm xúc...
...
..
.
Cậu bước ra khỏi lớp và chậm rãi thả bộ trên hành lang. Tiếng cười nói của mọi người dịu đi bên đôi tai cậu.
Thật là, dù có ai ra đi, có quan trọng thế nào, vẫn không thể thay đổi vòng quay của cuộc đời hay số phận của người khác được...
-Yên lặng quá...
Cậu lại trân trân nhìn ra ngoài, vẫn là hoàng hôn, là chiều tà và hoa anh đào rơi. Chỉ là nó đã đậm hơn...
"Những gì Sonoko nói, là sao?
Mình cũng thấy ngạc nhiên.
Tại sao, mình không thể...
Rơi nổi... một giọt nước mắt?..."
...
..
.
Tiếng bóng sút đều vào gôn, tiếng rê bóng, tiếng thở dốc. Vẫn vang lên như mọi buổi chiều.
Cậu sút thật mạnh vào gôn. Như trút lên một thứ cảm xúc.
-Woa, Shinichi giỏi quá!
Một cô gái cười thật tươi. Thân thuộc. Tiếng vỗ tay vang lên rồi tan biến.
...
...
Cậu quay lại.
Không có ai.
Tiếng nói đó, là sao?
"Bị ảo giác bởi những thứ thân thuộc à? Thật nực cười."
Sau đó, cậu lại tiếp tục trút thứ cảm xúc kì lạ vào quả bóng. Nó lại lăn đều trên thảm cỏ xanh, nhuộm chút úa vàng...
...
..
.
-Trời lạnh quá... Đã cuối xuân rồi mà...
Cậu thu người vào chiếc khăn to sụ trên người. Tuy đã vận động nhiều để làm nóng người như vậy, nhưng nó khiến cậu chỉ thấy lạnh hơn.
"Tâm trạng hôm nay không tốt lắm, đá vào mà toàn lệch đi góc độ..."
Cậu lầm bấm. Nguyền rủa thứ cảm xúc ngốc nghếch.
Khi cậu xách ba lô và rời khỏi sân bóng thì trời đã chiều muộn. Cậu nhìn xung quanh, khung cảnh vẫn không thay đổi. Sao lạ vậy?
Cậu bước từng trên con đường về nhà. Hết qua phố lại qua ngõ, hết công viên đến cửa hàng tạp hoá... Con đường về nhà của cậu không dài như vậy. Cậu chỉ đang cố quên đi cảm giác cô đơn mơ hồ, và trị nó bằng cách đi bộ khắp nơi...
...
..
.
Còn một nơi cậu chưa đi...
Là, nơi này...
Một cơn gió thoáng qua... Mang hương hoa màu hồng và màu vàng lấp lánh.
Thật nhẹ.
Khung cảnh lặng đi trong một khắc, kể cã làn sóng của con sông bên con đê thoai thoải kế đó...
Cậu mở to đôi mắt, nhìn vào khung cảnh đó. Một con đường đất chứa đầy kỉ niệm...
-Shinichi, cậu sao thế? Cùng về nào!
-Ran...
"Ran..."
Từng kỉ niệm như giọt lệ đắng, hoà lẫn thành con sông...
___
-Này Shinichi, dậy đi, đang trong lớp đấy...
Cô gái nhỏ thì thầm, khe khẽ vỗ về cậu bạn thân phía sau. Tiếng nói dịu dàng bên tai, khiến cậu chỉ muốn ngủ...
-Tớ thức khuya đọc Holmes rồi, cho tớ nghỉ đi...
___
"Ran"
Từng cảm xúc như màn gương, vỡ tan như thuỷ tinh rơi...
Một giọt nước đâu đó bay trong gió...
___
-Này Ran, ở đây tớ có thể thấy quần lót của nhà bên đấy!
Cậu úp mặt vào cửa kính, nhíu mày lại và soi thật kĩ phía xa.
-Tên... Ngốc... Này!!!
Một quả đá văng ra, đập vào khuôn mặt "đáng thương đến đáng trách" của ai đó...
___
"Ran..."
Từng hàng nước mắt lăn đều trên mi mắt và tuôn ra như suối. Là thứ cảm xúc kì lạ đó... Cậu không thể làm ngơ và kìm nén được nữa...
___
Cậu sút thật mạnh vào gôn, với tâm trạng phấn khởi.
-Giỏi quá, Shinichi...
"Ran"
-Thế mới xứng là...
... Shinichi của tớ chứ!
Cô cười. Nụ cười đã ăn mòn trái tim và in sâu vào cuộc sống của ai đó rồi...
___
"Ran...ơi...!!!..."
Cậu khóc. Khóc từ trái tim. Khóc thật sự.
Nước mắt bay theo cùng cánh hoa anh đào hồng nhạt. Rơi lã chã như mưa...
-Shinichi...
Cô gái ấy, vẫn chào cậu, vẫn vẫy tay với cậu.
Hinh bóng tan theo gió...
-Ran...
Cậu ngã gục xuống, ôm mặt cố kìm nén. Ran đã chết. Kể từ khi Ran đi, cậu đã chết trong tâm hồn theo Ran. Nụ cười vô tư không còn nữa. Chỉ còn lại là sự vô cảm đáng khinh thường.
-... Cậu đâu rồi...?
Cô gái cười nhẹ. Quỳ xuống, và dịu dàng ôm lấy cậu...
-Shinichi...
... Sao cậu lại khóc thế...?...
...
..
.